Thứ Hai, 15 tháng 12, 2008

NHỮNG NGÀY SỐNG VỚI BIỂN


Chiều. Biển rực nắng.


Những con sóng bạc đầu đập vào ghềnh đá tung bọt trắng xóa. Cuộc chơi của sóng vẫn tiếp tục với điệp khúc cuồng nộ muôn đời. Thêm 1 buổi chiều nữa tôi được sống với biển. Tôi muốn đi tìm tiếng nói của biển. Nhưng… biển không nói mà chỉ lên tiếng với vũ khúc sóng gió đơn điệu của nó.

Buổi chiều xuống chậm, chân trời ửng hồng nhưng… bóng đêm đã chập choạng. sau giây phút ngồi trò chuyện cùng Vân, tôi ngồi trầm tư cố ý tránh xa lời mời gọi của Mỹ Anh về việc hòa nhập cùng các anh chị trong đoàn chụp ảnh lưu niệm. Để rồi 1 mình đối diện với biển, nghe khúc nhạc buồn trong lòng trỗi lên da diết. thật sự biển muôn đời vẫn hồn nhiên nhưng lòng tôi thì đầy rối rắm. dường như biển đang thì thầm nhắc tôi nhớ lại 1 điều gì đó mà tôi tưởng đã chìm sâu, ngủ yên trong tiềm thức…


Những tầng núi đá chập chờn, những tảng đá khổng lồ gối đầu vào nhau ngăn chặn những cơn sóng cuồng nộ khiến cho bọt nước vọt cao quá đầu người bắn tung tóe làm nên những cơn mưa. Có ai đó đã đến đây trước tôi? Có ai đó dùng dao nhọn khắc lên đá những dòng chữ lưu niệm? Còn tôi, tôi đến đây không vì tìm và lưu dấu những kỷ niệm ấy. Tôi đến đây cốt để được yên tĩnh, để tìm lại chính mình. Một người bạn thân của tôi đã từng bảo: “Ước gì cuộc đời chúng mình và con đường mà chúng ta sắp phải đi sẽ mãi bằng phẳng như mặt cát này Thúy nhỉ? Nhưng ước mơ cũng chỉ là ước mơ thôi…”

Càng nghĩ, tôi càng thấy bạn nói đúng. Hình như những ước mơ ấy cứ mãi lãng tránh tôi như chưa bao giờ là thật. Chúng như cái bóng thấp thoáng khi ẩn, khi hiện, như những cánh buồm ở cuối chân trời xa. Khuya về, cả một khoảng trời sao rực rỡ màu sắc bất ngờ giăng ngợp mặt biển. Những ngôi sao sáng như những viên kim cương được gắn liền trên một tấm vải nhung huyền của màn đêm. Thời gian qua nhanh thật! Đêm nay đã là đêm cuối cùng tôi được sống với vùng biển Vũng Tàu. Đêm khuya, biển như 1 kẻ mộng du cứ hát mãi 1 bài ca không biết chán…

5 giờ sáng…

Mặt trời vừa nhú khỏi ngọn núi xa xa. Tôi ngồi trên ghềnh đá 2 tay chống cằm, mắt mơ màng dõi theo những đám mây trắng nhờ nhờ xen lẫn với màu hồng tím trên nền trời nhạt xanh. Gió buổi sớm thoang thoảng và se lạnh. Vũng Tàu vào hạ, bãi biển đẹp lạ lùng. Bãi biển trải dài xa tít tắp, màu cát vàng lấp lóa sáng rực trong nắng. tôi khoan khoái cuối xuống cởi bỏ đôi sandal vướng víu. Bãi cát e dè đón lấy bàn chân trần bằng những cái đâm nhoi nhói nóng. Bước sâu vào cát, bỗng có cảm giác được vuốt ve bởi những tinh thể mịn màng. Tôi ngẩng đầu hứng lấy ngọn gió mát lạnh từ ngoài khơi vào. Trên mặt biển, sóng dập dờn chơi trò cút bắt, đuổi nhau đến mệt nhoài, sóng lại đập vào nhau thân ái kết thành những tấm thảm trắng xóa tựa bông gòn, lững lờ trôi với 1 âm thanh rì rào êm ả…

Không có nhận xét nào: